Miếng ăn đưa lên miệng vì sữa cho con mà sao đắng ngắt trước ánh nhìn soi mói của nhà chồng. Đáng lẽ thời gian đầu bên con phải là những tháng ngày đầy niềm vui và hạnh phúc vậy mà em đã suy sụp và khóc biết bao đêm.
Ngày hạ sinh Tít và từ viện về nhà, cả gia đình em hận hoan đón hai mẹ con. Niềm vui như được nhân lên khi cô em chồng mới có con được 1 tháng cũng về nhà nội sum vầy. Em thấy như mọi thứ thật mĩ mãn, gia đình đông vui, giờ có chuyện gì trong chăm sóc con cũng có chị có em chia sẻ. Nhưng những gì em phải trải qua lại hoàn toàn khác. Mọi việc bắt đầu từ vấn đề sữa mẹ.
Không có sữa nhà nội coi như vứt
Em dâu em nhiều sữa vô cùng, em bé sinh ra không phải uống một giọt sữa ngoài nào, trong khi đó thì bé Tít sau mỗi lần ti em đều khóc váng lên vì vẫn khát sữa. Xấu hổ với em dâu, lại lo con không có sữa mẹ thiệt thòi, em như quên đi nỗi lo cân nặng và hình thể sau sinh. Ai mách ăn gì nhiều sữa em cũng ăn. Từ các loại chè cốm lợi sữa, thuốc bắc đến các loại chân chó, móng giò, chân dê; em ăn không thiếu món nào. Ngày nào cũng như ngày nào, sáng dậy em ăn cháo móng giò, rồi uống sữa, uống trà cốm, đến trưa không xôi thì cơm- mỗi bữa phải 2 bát ô tô. Rồi sau đó lại uống sữa, ngủ trưa dậy em làm bát phở toàn thịt. Đến tối ăn cơm suất đặc biệt, rồi lại uống trà lợi sữa. Chập tối làm thêm bát chân chó. Trước khi ngủ uống sữa nóng. Mọi người nhìn lịch ăn uống của em mà phát hoảng. Nhiều khi em băn khoăn không biết dạ dày mình sau sinh nó phải nở ra thêm bao nhiêu để chứa được lượng thực phẩm hàng ngày em tiêu thụ.
Thế nhưng đáng buồn thay, sữa ít vẫn hoàn sữa ít mà cân nặng của em càng ngày càng có chiều hướng tăng. Trong khi bạn bè xung quanh sau 3 tháng đầu đều đã gọn người đi phần nào thì em vẫn giữ mốc 65kg. Thân hình đồ sộ với hai bầu ngực chưa một lần căng sữa, em bị nhấn chìm trong bao phiền muộn lo âu.
Áp lực tâm lý em phải gánh chịu càng thêm nặng nề khi không khí thi đua, nuôi con béo con ngoan càng trở nên nóng hơn bao giờ hết vì cô em dâu. Cứ mỗi khi em chuẩn bị cho con ti, em chồng em lại đứng đó, chọc chọc ngón tay vào ngực em rồi bảo "Ngực chị mềm xèo thế này, làm gì có tí sữa nào”….rồi đứng đấy chằm chằm nhìn em cho con bú. Không hiếm khi em nghe phong thanh được mọi người trong gia đình xì xầm với nhau : “Sao tẩm bổ cho nó đầy đủ thế mà chả có tí sữa nào nhỉ? Ăn bao nhiêu mà con cứ còi dí cả ra, mẹ thì béo mẫm.” Mẹ chồng em thi thoảng bóng gió : “Cái Thu ( tên em chồng em) giống tao thế đấy, ngực lúc nào cũng như 2 cái ấm tích, sữa thoả thê cho con bú, có thế thì con mới sướng được. Chứ lúc nào cũng lăm lăm pha sữa bột thì vừa mệt thân, sau này có gì gia đình cãi nhau cũng chỉ vì con còi, con còi tại mẹ, chả đi mà trách ai được.”
Trong mắt mọi người, giờ em chồng em là người mẹ đảm đang vì có sữa cho con bú, bất chấp những vụng về cô ấy gặp phải trong quá trình trông, chăm con. Còn em, dù em có một tay chăm con không nề hà, làm hết mọi chuyện không chút sơ sẩy, nhưng chỉ vì ít sữa mà bị coi là người mẹ “vứt đi”. Ai cũng tán dương Thu, còn gặp em thì cũng nhăn nhó khó chịu.
Khao khát được nuôi con bằng sữa mẹ, em làm đủ thứ - ăn đủ món không ngoài mong ước con được bú mẹ thoả thuê. Em vốn từ bé đến lớn không bao giờ đụng vào thịt mỡ, cả thịt chó cũng không một lần đụng đũa. Thế mà vì con, em nhắm mắt nhắm mũi ăn. Mỡ móng giò, chân chó, chân dê…nào có một lần nề hà. Có hôm ăn xong em không kiềm nổi phải vào nhà vệ sinh nôn hết ra, thế mà một lúc sau vẫn cố gắng ăn lại 1 bát nữa mong có sữa cho con bú. Những gì em làm, và cả những gì em ăn, nhất nhất chỉ vì con. Người ngoài không hiểu chuyện đã đành, thế mà người trong gia đình với nhau cũng chẳng thèm thông cảm động viên em.
Hôm nọ, đang giữa bữa ăn cả gia đình, khi em ôm bát cháo móng giò to tường ngồi đấy, mẹ chồng em xẵng giọng tuyên bố: “Thôi cái vụ bồi dưỡng mẹ thằng Tít chắc ngừng thôi nhỉ, cô giúp việc cứ nấu cho cái Thu nhé, nó ăn còn có sữa chứ mẹ thằng Tít thì có giọt nào đâu, ăn lắm vào người ta cười cho đấy. Mẹ thì tham mà con còi dí.” Em như chết đứng trước những lời nói như dao đâm vào tim của mẹ chồng. Miếng cháo đưa lên miệng mà thấy sao cay đắng nhục nhã. Nỗi buồn vì bao công lao không mang lại chút kết quả nào cộng với tâm lý nặng nề ngột ngạt trong gia đình khiến cuộc sống của em bức bối vô cùng. Những phút giây bên con đôi khi toàn nước mắt. Em muốn được nhận một lời an ủi, một cái ôm bao dung, được lắng nghe và chia sẻ, vậy mà khó thế sao.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét